TRUYỆN VI THẦN Ở CHẰM LÂN ĐÀM - Ink swamp

In Tran dynasty, there had a venerated teacher. He had extensive knowledge. He was Chu Van An. Chu Van An had many students who came from everywhere in the country.

Đời Trần có một vị thầy đáng kính. Ông có kiến thức sâu rộng. Ông là Chu Văn An. Chu Văn An có rất nhiều học trò đến từ mọi miền đất nước.

King who ruled the country heard about Van An and invited him to come the castle to supervise Quoc Tu Giam (It’s the only one school in Vietnam that time) and teach prince.

Vua trị vì đất nước nghe nói về Chu Văn An và mời ông vào lâu đài để cai quản Quốc Tử Giám (Đó là trường học duy nhất ở Việt Nam thời bấy giờ) và dạy học cho hoàng tử.

He left his house to come capital. However, he turned back his house after one year.

Ông rời nhà đến kinh đô. Tuy nhiên, ông đã quay trở về sau một năm.

“I couldn’t stay at there.” said Chu Van An to others, “I can’t not stand to see seven bad courtiers say lies to my king.”

“Tôi không thể ở lại đó.” Chu Văn An nói với người khác: “Ta thể chịu được khi thấy bảy tên gian thần đó lừa dối đức vua”.

Chu Van An continued teaching at home. People came to study more crowdedly than previous.  He had to build four shacks more for his students to sit.

Rồi Chu Văn An tiếp tục dạy học tại nhà. Người đến học còn đông hơn trước. Ông phải dựng thêm bốn cái lán cho học trò ngồi.

His name spread out wilder each day. It even went to the sea where sons of dragon king lived. They made the way to come and study with him. Everyday, they swam to the shore in shape of dragon. They transformed into men as they stepped on ground. They acted, spoke, and moved like human as they met others. Therefore, none of people could realize them. Things went on like this until one day.

Tên tuổi của ông truyền xa mỗi ngày. Nó thậm chí còn đi đến vùng biển nơi các con trai của vua rồng sinh sống. Họ tìm mọi cách để đến học với ông. Hàng ngày, họ bơi vào bờ theo hình rồng rồi biến thành hình dạng con người khi bước lên khỏi mặt đất. Họ hành động, nói và di chuyển như con người khi họ gặp những người khác. Do đó, không ai trong số họ có thể nhận ra họ. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy đến một ngày.

One day, when Chu Van An teacher was marking, a man hurriedly came to his house.

Một hôm thầy Chu Văn An đang chấm bài thì có một người vội vã đến nhà thầy.

“Early morning when I come back from district market, I cross the shore and see two men.” said the man. “They walked toward the shore on water from middle sea. I stayed distantly and observed them. They look like Gan brothers but I’m sure so I followed them and they led me to there.”

“Sáng sớm đi chợ huyện về, qua bờ biển có thấy hai người.” người đàn ông cho biết. “Họ tiến vào bờ từ giữa biển. Tôi ở xa và quan sát họ. Họ trông giống như anh em nhà Gàn nhưng tôi chắc lắm vì vậy tôi đi theo họ và tới đây.”

“What should we do now teacher? I think they are not human.” he added.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ thầy? Tôi nghĩ họ không phải là con người.” người kia nói thêm.

 “Ignore them. Isn’t it good thing if other creatures also want to study?” said Chu Van An.

“Mặc kệ họ.  Đó không phải điều tốt nếu những sinh vật khác cũng muốn học tập sao?” Chu Văn An nói.

It had never rained in that region for entire year. Ground was cracked. Trees, rices turned wilted each day. People felt nervous. Chu Van An teacher also became worried.

Then the story of the Gan brothers ends there. 

Rồi câu chuyện về anh em nhà Gàn kết thúc tại đấy.

Trời đã không mưa trong cả năm. Mặt đất nứt nẻ. Cây cối, lúa gạo héo úa từng ngày. Mọi người cảm thấy lo lắng. Thầy Chu Văn An cũng trở nên lo lắng.

One day, after he finished his class, Chu Van An kept Gan brothers to stay.

Một ngày, sau khi kết thúc lớp học, thầy Chu Văn An giữ anh em Gàn ở lại.

“My students, I think you two should help people a little.” said Chu Van An.

“I don’t understand your words teacher.” said one of them while the other also didn’t have any clue about what their teacher talked bout. They looked at their teacher suspiciously.

"Con không hiểu ý của thầy, thưa thầy." một người trong họ nói trong khi người kia cúng không tỏ ra hiểu ý thầy của họ. Họ nhìn người thầy một cách ngờ vực.

 “You don’t need to hide me more. I had known you are not human.” said Chu Van An teacher. “You can help people. You can make rains, right?”

"Các con không cần phải giấu ta thêm nữa. Ta đã biết các con đều không không phải con người." thầy Chu Văn An nói, "Các con có thể giúp mọi người không? Các con có thể làm mưa, đúng chư?"

Gan brothers looked at the other a little then turned to their teacher.

Anh em nhà Gàn nhìn nhau một hồi rồi quay lại nhìn thầy của họ.

“We can’t make rains now. Heaven’s king did forbid all gods and servants not to take water from all lakes, river and seas. We can’t make rain without water.” they said.

“Bây giờ thì chúng con không thể làm mưa được. Ngọc Hoàng đã ban lệnh cấm tất cả các vị thần và tôi tớ không được lấy nước từ tất cả các hồ, sông và biển. Chúng con không thể tạo ra mưa nếu không có nước.” họ nói.

“There must have places which are not forbidden to take water.” said Chu Van An teacher. “If you can not make a rainfall, you can make a drizzle.” he insisted them.

“Phải có nơi nào đó mà không bị cấm lấy nước từ đó chứ.” thầy Chu Văn An nói. “Nếu bạn không thể tạo ra cơn một mưa rào, hãy tạo ra cơn mưa phùn.” người thầy nhấn mạnh họ.

Gan brothers didn’t speak. They kept silent for few minutes. Later, they pointed at ink bottle and said:

Anh em nhà Gàn không trả lời. Họ giữ im lặng trong vài phút. Rồi sau đấy, họ nhìn chằm chằm vào nghiên mực và nói: 

“We have to obey our king.” they said, “However, we also can not ignore your words. You are our teacher. We will use water in this ink bottle and create a rain.”

“Chúng ta phải tuân lệnh đức vua của mình.” họ nói, “Tuy nhiên, chúng tôi cũng không thể phớt lờ lời nói của người được. Người là thầy của chúng con. Chúng con sẽ dùng nước trong nghiên mực này và tạo ra một cơn mưa.”

Chu Van An teacher was very happy. He sprinted toward his table, brought his ink bottle with his brush in it and gave them. Three of them went to riverside. One of them took the brush, dipped into the ink bottle. Then, he waved the brush toward sky few times. Later, they threw both the ink bottle and the brush down sea. Gan brothers knelt down front their teacher, bow your head. Then, they transformed into dragons, flew up sky and disappeared.

Thầy Chu Văn An mừng lắm. Ông chạy nhanh về phía bàn của mình, mang theo nghiên mực có cả bút lông bên trong và đưa cho họ. Ba người họ đi đến bờ sông. Một trong số họ lấy bút lông, nhúng vào nghiên mực. Sau đó, anh vẫy bút lông về phía bầu trời vài lần. Sau đó, họ ném cả lọ mực và bút lông xuống biển. Rồi anh em nhà Gàn quỳ xuống trước mặt giáo viên của họ, khấu đầu. Sau đó, họ biến thành rồng, bay lên trời và biến mất.

A rainfall appeared in the night. Chu Van An teacher was happy because fields were saved in time. However, one more thing made him not to sleep in peace. It related to Gan brothers. He scared they would get in danger. He went to door and came back his bed again and again in that night. He couldn’t sleep in entire the night. 

Một trận mưa xuất hiện trong đêm. Thầy giáo Chu Văn An vui vì ruộng được cứu kịp thời. Tuy nhiên, còn một điều nữa khiến ông không thể ngủ yên. Nó liên quan đến anh em nhà Gàn. Ông lo sợ họ sẽ gặp nguy hiểm. Anh đi ra cửa và trở lại giường của mình nhiều lần trong đêm. Cả đêm hôm ấy ông không thể chợp mắt.

In the next morning when people went out, they were surprised as they knew that only their region had rain and all raindrops were black. However, their fields were saved and it made them happy.

Sáng hôm sau ra ngoài mọi người vô cùng ngạc nhiên khi biết chỉ có vùng mình mới có mưa và tất cả những hạt mưa đều có màu đen. Tuy nhiên, những cánh đồng của họ đã được cứu và điều đó khiến họ rất vui.

Heaven’s king was unpleasant as it rained. That meant someone dared to disobey him. He ordered courtiers to find out who had made the rain. Gan brothers fastly were discovered. They were executed at one. Both of them were cut of their heads. Their bodies were thrown to sea after that. They changed into shapes of dragons as they dropped in water. Their heads were apart from their bodies and washed ashore. People saw them and informed to Chu Van An teacher after that.

Ngọc Hoàng nỗi giận đùng đùng khi trời mưa. Điều đó có nghĩa là ai đó dám không tuân lệnh. Ông ra lệnh cho cận thần tìm ra kẻ đã làm mưa làm gió. Anh em Gàn nhanh chóng bị phát hiện. Họ đã bị hành quyết cùng một lúc. Cả hai đều bị chặt đầu. Thi thể của họ bị ném xuống biển sau đó. Họ biến về hình dạng của những con rồng khi chúng rơi xuống nước. Đầu của họ rời khỏi cơ thể và dạt vào bờ biển. Người dân thấy vậy liền báo cho thầy Chu Văn An.

Chu Van An teacher was very sad. His heart seemed to be broken. He cried very much then made the way to the shore. His students ran after him. When he was on the shore, he felt much more pained because Gan brothers had died, their bodies were cut and thrown in sea. Chu Van An requested his students to pick up their bodies from water. The students obeyed him. They took their bodies on the shore and buried. Gan brothers were buried carefully by the shore. People after built a temple on their tombs to worship them. It was Gan temple.

Thầy Chu Văn An buồn lắm. Trái tim anh như tan nát. Ông đã khóc rất nhiều rồi tìm đường ra bờ biển. Học trò của ông chạy theo sau ông. Khi ở trên bờ biển, ông càng đau đớn hơn vì anh em Gàn đã chết, xác bị chặt đôi và bị ném xuống biển. Chu Văn An yêu cầu các học trò vớt xác họ lên bờ. Họ vâng lời ông. Họ đưa những cái xác lên bờ và chôn cất. Xác anh em Gàn được chôn cất cẩn thận bên bờ biển. Người dân sau khi xây dựng một ngôi đền trên mộ của họ để thờ cúng. Đó là chùa Gàn.

The ink bottle which they threw before drifted to a village called Quynh-do. It made the all water in swamp turn black. Therefore, people called the swamp “Mực” swamp (Ink swamp). 

Nghiên mực mà họ đã ném trước đó trôi dạt đến một ngôi làng tên là Quỳnh Đô. Nó làm cho tất cả nước trong đầm lầy chuyển sang màu đen. Vì vậy, người ta gọi đầm lầy này là đầm Mực (đầm Mực).

The brush drifted to a village called To (now it is Thanh Oai, Hanoi). The village was known as the place which had many people who had high marks in contests after that.

Bút lông thì trôi dạt đến một làng tên là Tó (nay là Thanh Oai, Hà Nội). Làng sau này là nơi rất nổi tiếng, có nhiều người đỗ đạt cao trong các cuộc thi.

Comments