Nhân quả trời đất đã phân định rõ ràng, khi chết, hồn những người ác phải xuống âm phủ còn hồn những người thiện, được về thế giới thần tiên ở núi Côn Lôn, hoặc ở cõi Cực Lạc Tây phương.
Núi Côn Lôn ở hết sức cách xa mặt đất. Chủ nhân thế giới thần tiên này là Tây vương Mẫu, vợ của Ngọc Hoàng Cung điện xây trên đỉnh núi cao hơn chín từng, làm toàn bằng ngọc. Chung quanh điện, là nhũng vườn hoa tiên giới, muôn sắc, muôn hương, với cây đào Trường sinh. Những thần tiên nơi đây sống mãi mãi trong vui chơi, yến tiệc. Chi hồn những người đặc biệt hoặc có công trạng với thế gian khi chết mới được lên đấy, ăn trái đào vườn Tây vương Mẫu mà sống bất tử ở cõi thần tiên.
Những hồn người hiền đức được ở cõi Cực Lạc. Chốn này ở phía cực Tây phương cách xa cõi trần hàng mấy nghìn thế giới. Bốn phía cõi này đều khép chặt, có bảy tầng đài, với bảy hàng cây cành lá toàn bằng ngọc, phát ra điệu nhạc mỗi khi gió nhẹ thoảng qua. Có những hồ sen hoa nở muôn đời, cát bằng vàng ròng dưới đáy nước, ven hồ cỏ bằng bảy sắc ngọc. Các loài chim đều lông ngũ sắc, tiếng hót lên thành lời ca hát đạo đức. Mưa toàn bằng hoa phủ lên mặt đất.
Ở cõi Cực Lạc, người ta sống một đời đều đặn như tu hành; mỗi buổi sáng hừng đông, đem hoa đi tặng tất cả chư Phật ở các thế giới khác, đến trưa mới về ăn. Tai luôn luôn nghe những lời chim hót, gió thổi qua cây ngọc, khiến người ta nghĩ đến Phật, Pháp và chư Phật. Không còn phải luân hồi khổ ải nữa.
Những người hiền đức, đến giờ chết, lòng sẽ không bị vẩn đục, vì Phật sẽ hiện ra đưa linh hồn họ, đem đặt vào trong tòa sen: Cho đến khi sạch hết bụi trần, hồn sẽ từ trong hoa nở ra bay về cõi Cực Lạc ở Tây phương.
Comments
Post a Comment